Chương 15: A Ngọc đừng sợ (Hơi H)

Trong lòng Hoắc Mật tràn ngập dày vò và đau khổ, hắn không không chế được ham muốn được chà đạp tiểu huyệt của con gái. Hắn ôm chặt cô vào lòng, đưa tay vào giữa hai chân cô, cảm giác ấm áp và ướt át khiến Hoắc Mật phát điên. Dục vọng của hắn sưng tấy đau đớn vô cùng, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ của Hoắc Hàm Ngọc, cô đang nhìn hắn bằng ánh mắt cầu cứu vô cùng đáng thương. “Cha, cha ơi... Ưm... Cha, A Ngọc... A Ngọc muốn cha... A Ngọc sợ.” Hoắc Mật cũng rất đau lòng, hắn cũng muốn cho A Ngọc bé nhỏ của hắn, nhưng bây giờ A Ngọc còn quá nhỏ. Lúc này cô thậm chí còn không biết được những việc mà hắn đang làm như thế này có nghĩa là gì, không biết cảm giác xa lạ này gọi là gì. Hơn nữa, cô còn không biết mình có nên phản ứng lại những hành động này của cha hay không. Hoắc Hàm Ngọc chỉ làm theo bản năng sinh lý của mình, muốn được gần gũi với cha hơn. Chính vì sự đơn thuần của cô mà Hoắc Mật càng cảm thấy tội lỗi hơn. “Đừng sợ, ngoan! A Ngọc ngoan, cha ở đây.” Hoắc Mật vừa vuốt ve tiểu huyệt của Hoắc Hàm Ngọc, vừa nhẹ nhàng an ủi cô. Hắn vươn tay lên che mắt cô. “Đừng nhìn, A Ngọc đừng nhìn cha. Con đừng nhìn cha, con chỉ cần nói cho cha biết con có thoải mái không, có còn ngứa không?” Đừng nhìn hắn, cô nhìn hắn sẽ khiến hắn cảm giác mình là một tên cầm thú. “Thoải mái, nhưng vẫn còn ngứa.” Hoắc Hàm Ngọc duỗi tay ra, nắm chặt lấy cổ áo của Hoắc Mật. Thân thể cô run lên vì sợ, tiểu huyệt thần bí không chịu nổi sự đụng chạm mà càng chảy ra nhiều nước hơn. Cô cảm thấy sợ hãi thân thể của chính mình. Hoắc Hàm Ngọc hưng phấn hét lên, không nhịn được mà vùi mặt vào cổ hắn, nức nở nói: “Cha ơi, thoải mái quá. A Ngọc cảm thấy rất thoải mái, nhưng A Ngọc sợ.” Cô không được giáo dục nhiều về giới tính, những giáo viên trong trường cũng chỉ nói qua một chút, nói thân thể của con gái chỉ được phép để chồng mình chạm vào. Nhưng bây giờ cha lại chạm đến nơi riêng tư của cô, cô phải làm sao bây giờ? Cô muốn cha tiếp tục chạm vào nơi đó, tiếp tục vuốt ve nó, đừng ngừng lại. “Đừng sợ, có cha ở đây, A Ngọc đừng sợ.” Hoắc Mật cúi đầu, miệng lưỡi khô khốc mà cắn nhẹ lên vành tai Hoắc Hàm Ngọc. Hắn vương đầu lưỡi liếm lên tai cô, giống như một con mèo đang tắm rửa, từng chút từng chút một. Chẳng mấy chốc, vành tai Hoắc Hoàn Ngọc ướt đẫm nước bọt. Tất cả là lỗi của hắn, không liên quan gì đến A Ngọc. A Ngọc chỉ bị hắn bắt ép mà thôi, cô không làm sai chuyện gì. Mọi chuyện là do hắn, không liên quan gì đến A Ngọc. Cô không cần sợ, cô không có trách nhiệm gì, tất cả đều là trách nhiệm của Hoắc Mật hắn. Hoắc Mật không chịu đựng nổi ý nghĩ xấu xa trong lòng mình. Hắn điên cuồng sờ soạng con gái mình, A Ngọc của hắn, con gái của hắn đúng là một tiểu yêu tinh. Mà con tiểu yêu tinh lúc này đang nắm chặt cổ áo hắn, cả người run rẩy dữ dội, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được mà phát ra những tiếng rên khe khẽ. Hoắc Mật biết cô đang rất thoải mái. Thế nên, hắn không do dự nữa, ngón tay tăng tốc hơn. Ngón tay của Hoắc Mật vừa nhanh vừa nhịp nhàng, hắn dùng những ngón tay chai sạn đó để đưa Hoắc Hàm Ngọc lên đỉnh. Hắn hôn lên tai cô, khàn giọng xoa dịu sự bất an trong lòng cô. “Đừng sợ, mọi chuyện cứ giao cho cha, A Ngọc đừng sợ, ngoan.”
0 bình luận