Chương 12: Hắn sắp không kìm lòng được (Hơi H)

Bây giờ Hoắc Mật mới nhớ lại, hồi đó A Ngọc còn rất nhỏ, khi hắn quay về Giang Nam thì lóc lóc mấy lần. Sau đó, những lần sau trở lại, A Ngọc càng lúc càng ngoan ngoãn hơn, không khóc nữa, thành tích học tập cũng rất tốt, năm này lại tốt hơn năm trước. Điều này chắc chắn không bình thường. Hoắc Mật đã từng đọc những lời nhận xét trong sổ của giáo viên gửi về nhà. Ở độ tuổi đó, làm gì có đứa bé này không khóc lóc cãi vã, thành tích học giỏi, tốt đều tất cả các môn cơ chứ? Nếu như có thì cũng không thể là A Ngọc của Hoắc Mật được. Hắn không cần con gái bảo bối của hắn giống như một con búp bê ưu tú như vậy. Hắn muốn A Ngọc vui vẻ và hạnh phúc, như thế là đủ rồi. Hoắc Mật nhìn con gái, chỉ thấy Hoắc Hàm Ngọc lắc đầu. Thực ra trong lòng Hoắc Hàm Ngọc cũng không biết phải nói thế nào, mặc dù Tiết Chỉ Kỳ nghiêm khắc với cô, nhưng chỉ cần không đánh cô là cô đã nghĩ đó không phải là đối xử không tốt rồi. Hoắc Hàm Ngọc còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Cô cũng không biết trên đời này có những loại người ngoài miệng thì nói yêu cô nhưng trong lòng lại có những suy nghĩ xấu xa khiến người ta khinh thường. Giống như Hoắc Mật bây giờ vậy. “Cha, con muốn ăn bánh nướng áp chảo.” Hoắc Hàm Ngọc dựa lên vai Hoắc Mật, giọng nói thanh thúy vang lên. Nghe thấy giọng nói của cô, trái tim sắt đá của Hoắc Mật như mềm nhũn thành nước. “Không phải con nói ăn nhiều sẽ béo sao?” Hoắc Mật cưng chiều nhìn cô, hắn vươn tay sờ lên vùng bụng phẳng lì của Hoắc Hàm Ngọc, khẽ vuốt ve một chút. “Vâng, nhưng con muốn ăn. Hồi nhỏ, khi cha quay về Giang Nam đã nói với A Ngọc rằng chờ sau này A Ngọc đến Bắc Cương thì sẽ dẫn A Ngọc đi ăn bánh nướng.” Hoắc Hàm Ngọc gác hai chân lên ghế sau, thoải mái nghiêng người nằm trong lòng cha mình, để mặc hắn vuốt ve bụng cô. Cô tò mò vươn tay chạm vào yết hầu của cha, làm nũng: “Cha, con muốn ăn mà, cha đã hứa với con rồi.” Hoắc Hàm Ngọc vừa chạm vào yết hầu Hoắc Mật một cái thì hắn đã không nhịn được mà nuốt nước bọt. Xe chạy về phía một thị trấn nhỏ ở trung tâm Bắc Cương, Hoắc Mật ngẩng đầu nói với tài xế mấy câu. Tài xế lập tức đỗ xe ở một nơi yên tĩnh, sau đó xuống xe đi mua bánh nướng cho tiểu thư. Trên xe chỉ còn lại Hoắc Mật và Hoắc Hàm Ngọc. Hắn ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, dán tay lên bụng cô, không nhịn được mà xoa bóp một chút. Hoắc Mật cúi đầu, nhìn Hoắc Hàm Ngọc, khàn giọng nói: “Con thích sờ yết hầu của cha lắm à?” “Vâng, cảm giác rất lạ.” Lúc này Hoắc Hàm Ngọc mới chú ý đến bàn tay to lớn đang vuốt ve bụng mình. Cô không nhịn được mà áp chặt người lên ngực Hoắc Mật, cảm giác khác lạ ở phần bụng dưới lại truyền đến một lần nữa. Cô vô thức dang rộng chân ra, những ngón tay bắt đầu chà xát lên vùng da bên cạnh cổ của Hoắc Mật, rên rỉ một tiếng. “Cha...” “Cha đây.” Trong xe, Hoắc Mật cúi đầu, áp má mình lên mặt Hoắc Hàm Ngọc. Côn thịt to lớn của hắn bị lưng cô đè lên cũng dần dần cương cứng, miệng lưỡi hắn khô khốc, khàn giọng gọi tên cô: “A Ngọc, A Ngọc, có thể không?” Có thể tránh xa cha một chút được không? Con cứ ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh cha thế này là được rồi? Hoắc Mật đã sắp không thể nào kìm lòng được nữa.
0 bình luận
aaa