Chương 3.2: Nghe nói người đàn ông như vậy ở trên giường sẽ rất dữ dội

"Đúng vậy, em sắp tốt nghiệp. Để thuận tiện cho công việc, nên em dọn ra ngoài ở riêng." Bằng cách này, chỉ cần trò chuyện, bầu không khí trở nên thoải mái. Cô không hề đoán được trước, "Làm cảnh sát thật vất vả. Thường xuyên về khuya như vậy, chắc anh không hay về nhà? Hôm nay em cũng mới phát hiện ra ở đối diện còn có một người ở?" Nghe xong, anh chầm chậm dò xét cô, cười như có như không, hỏi: "Hôm nay em mới thấy tôi sao?" Giọng trầm trong và đoan chính, lời nói hết sức chậm rãi nhưng đè thấp, giọng nói này như có thể cào trong tim người khác. "Em quá hờ hững", Người đàn ông nói chậm rãi, "Tôi đã nhìn thấy em ba lần rồi. Lần đầu tiên em chạy vào lúc 7 giờ sáng với chiếc cặp trên lưng. Chắc em đến lớp muộn, nên ban nãy tôi mới hỏi có phải em học đại học ở gần đây không; Lần thứ hai đi ra ngoài lúc 6 giờ tối, đội tóc giả màu đỏ, hình như phải đi gặp người nào đó nên phải ngụy trang thân phận; Lần thứ ba là tối nay. Tôi nghĩ chắc em thường xuyên đi chơi vào ban đêm, bởi vì trông em không sợ hãi chút nào. Chậc, đó không phải là thói quen tốt của con gái, nên tôi nhắc nhở em, đừng quanh quẩn một mình vào đêm khuya nữa." Lời nhận xét này đến phân nửa thì nụ cười trên mặt cô liền cứng lại, khi anh nói xong, cô hối hận vì đã chủ động đến gần anh. Lần thứ hai anh nói, chính là khi cô vội vàng đi live stream, bởi vì không muốn lộ ra thân phận, cho nên phải ngụy trang ở trước máy quay. Năng lực quan sát của người đàn ông này có chút đáng kinh ngạc, nhưng điều đáng sợ hơn nữa là bản thân cô đã không nhận ra tất cả những điều này. Cô gái sôi nổi trước đó bỗng nhiên mất đi giọng nói, anh không cần nhìn cô cũng biết cô đang nghĩ gì, liền nói: "Đừng ngạc nhiên hay sợ hãi. Tôi không phải là kẻ rình mò, tôi là cảnh sát hình sự, bệnh nghề nghiệp thôi." Sau đó, Uyển Thu không nói một lời, thầm cảnh báo bản thân nên chú ý hơn trong tương lai. Sau khi bước vào phòng, anh mở cửa bằng tay trái của mình, tối tăm và oi bức, nhưng có mùi thơm của con gái. Cô định dùng điện thoại soi cho anh thì anh đã lấy chiếc đèn pin trong hộp đồ nghề ra. “Công tắc ở đó.” Cô chỉ ra ban công. Trên ban công treo áo ngực, quần lót và cả loạt ảnh khiêu dục gợi cảm. Vì mới giặt không lâu nên còn bị chảy nước, lúc đầu chảy trên mặt một ít nên anh mặc kệ, càng về sau càng chảy nhiều hơn, còn chảy lên cả môi anh. Anh mím môi, nhưng đầu lưỡi dường như có vị mặn một chút. Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lúc đó Uyển Thu mới nhận ra, nhanh chóng cầm lấy tay vịn quần áo, đẩy đồ lót sang chỗ khác. Sau đó, cô chịu trách nhiệm rọi đèn pin bên cạnh anh, còn anh cạy hộp công tắc. Cô nhìn theo bóng dáng nghiêng của anh, lướt từ trên gương mặt điển trai xuống dưới. Dưới lớp quần không thể đoán ra kích thước cụ thể của anh, nhưng vì điều này, cô cảm thấy hơi ngứa ngáy. Không phân biệt được là vì đói khát tan nát cõi lòng hay là do người đàn ông trước mặt quá đẹp trai, bỏ qua việc anh là cảnh sát hình sự, khuôn mặt và thân hình hoàn toàn là mẫu người lý tưởng của cô. Sửa thứ này đối với anh dễ như chơi, nhưng thời tiết quá nóng, áo sơ mi nhanh chóng thấm mồ hôi, khi thấm vào, cơ lưng rắn chắc liền hiện lên, theo hơi thở của anh mà phập phồng lên xuống. Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai và vạm vỡ, bàn tay to với các đốt ngón tay thon dài. Có lẽ anh có thể bóp trọn bộ ngực bằng một tay? Chỉ cần anh dùng lực ở cánh tay to lớn, anh sẽ dễ dàng kẹp cô ở dưới không thể giãy dụa, đúng không? Anh đột nhiên quay đầu nhìn cô, cô trợn to hai mắt nhìn anh, mặt nóng lên, không nhúc nhích, anh hơi nhướng mày, "Kìm." Cô luống cuống đưa qua tay anh, vô tình chạm vào vết chai sần sùi trên đầu ngón tay anh. Có vẻ như người đàn ông này đã cầm súng. Nếu như được bàn tay này vuốt ve da thịt non nớt nhất ở bắp đùi thì sẽ có cảm giác gì nhỉ? Trong khoảng trống giữa những lần thay đổi công cụ, anh rút một điếu thuốc khác ra. Cô đưa chiếc bật lửa đến, anh vừa muốn cầm lấy, nhưng cô đã châm lửa "cạch" một cái, chủ động đưa ngọn lửa lên môi anh. Quay đầu qua châm lửa, tầm mắt anh tự nhiên hạ xuống. Ngọn lửa soi sáng phía trước cô, dưới lớp vải mỏng, hai bầu ngực không bị gò bó của cô gái đang căng phồng, như hai trái đào to và đầy đặn. Nó quá lớn và mềm mại. Giờ con gái đều phát triển thế này sao? May mắn thay, nicotine được hít vào phổi của anh, cùng với mùi thuốc lá kích thích ngay lập tức che đi những suy nghĩ đang lướt qua. Cầu chì đã được thay mới, anh lấy kìm làm thêm một chút công đoạn liền xong xuôi, anh nói, "Xong rồi." Cô bước đến cửa bấm công tắc thử, đèn trong phòng sáng lên. Người đàn ông không ở lại nhiều thêm một giây, rời đi với hộp dụng cụ. Uyển Thu nói cảm ơn, tiễn anh ra cửa. “Đúng rồi, em quên hỏi anh tên gì?” Cô tựa vào cửa nhìn anh. "Lê Trú." "Cái tên này hình như có rất nhiều ý nghĩa," Cô nghiêng đầu, dáng vẻ khá ngọt ngào đáng yêu, "Bình minh và ban ngày, tượng trưng cho bình minh xé tan bóng đêm sao?" Anh cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
0 bình luận